Em không cố tình hóng hớt chuyện thiên hạ đâu nhưng âm thanh ấy cứ dội lại khiến đầu óc em phải vận động, tưởng tượng hết cỡ chứ.
Về cơ bản, vợ em đẹp người đẹp nết, cô ấy thùy mị nết na, sống với nhà chồng chẳng ai chê được. Chỉ riêng có khoản chăn gối vợ em khô khan, cổ hủ lắm.
Chẳng là vợ em làm giáo viên, có lẽ cũng vì cái nghề “đức cao, vọng trọng” này mà tính vợ em lúc cũng chỉn chu, nghiêm túc. Ngay cả việc lên giường với chồng cô ấy cũng thể hiện đúng “chuẩn mực” của cô nuôi dạy trẻ, luôn nhẹ nhàng, dịu dàng và nằm im “giữ trật tự” trong phòng ngủ.
Nói thật, em chẳng chê vợ điều gì, có điều những lúc vợ chồng gần gũi em chỉ mong cô ấy phối hợp nhiệt tình với mình một chút.
Các bác biết đó, chuyện chăn gối vợ chồng nếu cứ để 1 người “đạo diễn” thì có cố tới mấy nó vẫn nhạt.
Thế mà bao lâu nay, về giường với vợ là em phải 1 mình “biên đạo” hết còn vợ vẫn rụt rè như ngày mới yêu, trong khi đã cưới 5 năm rồi chứ ít đâu.
Cứ về phòng, chồng động chạm tới người là cô ấy đã co rúm, bắt tắt điện tối om. Chỗ nào mà le lói tí ánh sáng là vợ em trùm chăn không cho chồng chạm vào nữa.
Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)
Chiều vợ, chẳng còn cách nào em đành mò mẫm trong đêm như kiểu bịt mắt tìm đồ ăn ấy. Lắm hôm lóng ngóng, hứng lên tận mây xanh rồi mà vợ không sờ tới thành thử nhiều lúc “yêu” 10 may trúng 1.
Bực mình, sau cuộc yêu em cũng nhẹ nhàng thủ thỉ gợi ý, nói khéo vợ nên thay đổi để vợ chồng đổi gió cho đỡ nhàm chán mà vợ em chẳng chịu nghe. Thậm chí còn gạt đi bảo: “Anh khác, em là phụ nữ. Chuyện ấy làm sao mạnh bạo được như các anh”.
Nghĩ thôi thì ai cũng vậy, được mặt này mất mặt kia. Em đành chấp nhận một mình vừa “thổi kèn, vừa đá bóng”, cả đời giữ chức giường trưởng chứ biết sao.
Bực mình cái mấy tháng nay cạnh phòng em có 1 đôi vợ chồng mới chuyển tới trọ. Anh chồng hiền lành, người loắt choắt thôi nhưng cô vợ nhìn phơi phới lắm. Cô ta trạc tuổi vợ em song gu thời trang nóng bỏng, trái ngược hẳn.
Một bên suốt ngày kín cổng cao tường, quần trùm qua mắt cá chân, áo cài tới khuy cao nhất. Còn 1 đằng lúc nào cũng áo hai dây, quần ngắn. Cô ta chỉ lướt qua, em đã phải đỏ mặt quay đi.
Kinh khủng nhất là âm thanh ban đêm của nhà đó các bác ạ. Các cụ nói cấm sai, hình thức phản ánh nội dung, vợ gã hàng xóm nhìn lúc nào cũng “hừng hực” như thế nên hàng đêm gã cứ gọi là vắt sức mê tơi phục vụ vợ.
Chẳng là khu trọ nhà em, phòng sát phòng, vách sát vách, nhất cử nhất động của phòng bên em nghe thấy hết. Không đêm nào là đêm vợ chồng gã không giã vào tai em âm thanh “ứ á” khiến em phát mệt.
Chả biết đôi ấy hoạt động ở những chỗ nào trong cái phòng bé 25 mét vuông nhưng tý tý em lại thấy cái huỵch. Cô vợ nghe vẻ sung sức hơn, thi thoảng lại thỏ thẻ giục chồng tăng tốc. Anh chồng lắm khi đuối sức thấy van xin nghỉ trận thảm thiết lắm mà chẳng được dừng.
Em cũng không cố tình hóng hớt chuyện thiên hạ đâu nhưng âm thanh ấy cứ dội lại thì tất nhiên đầu óc em phải vận động, tưởng tượng hết cỡ chứ.
Đùa vậy chứ, nói chung em yêu vợ nên vẫn kiềm chế tốt. Song về lâu về dài em nghĩ tốt nhất nên chuyển phòng trọ càng sớm càng tốt các bác ạ.