Sau mỗi lần đi chơi, cười cười nói nói cùng bạn bè là vợ chồng tôi lại cãi nhau kịch liệt vì những thói sĩ diện không đâu của chồng.
5 năm trước, tôi chọn lấy người chồng hiện tại vì tính tình anh phoáng khoáng, vui vẻ. Anh không chỉ đúng gu của tôi mà còn rất được lòng bố mẹ vợ.
Ngày hai đứa còn yêu nhau, mỗi lần về nhà bạn gái, anh đều mua rất nhiều quà biếu bố mẹ tôi. Không chỉ vậy, anh xông xáo vào bếp nấu nướng giúp mẹ tôi.
Nhìn con rể tương lai hào phóng, ăn nói dễ nghe lại chăm chỉ, mẹ tôi mừng ra mặt. Bố mẹ anh cũng khá hài lòng với cô con dâu có công việc ổn định, ngoại hình xinh xắn như tôi.
Vợ xấu hổ vì chồng nghèo còn sĩ diện.
Bố mẹ đôi bên thúc giục hai đứa làm đám cưới nhanh chóng. Chúng tôi trở thành một đôi vợ chồng lý tưởng. Những tưởng lấy người đàn ông hào phóng như vậy, cuộc sống của tôi sau này sẽ được thoải mái, không bị chồng quản lý quá nhiều. Nhưng tất cả chỉ là do tôi tưởng tượng.
Sự hào phóng đó ăn sâu vào máu của anh, biến anh trở thành một kẻ sĩ diện. Sau cưới, tôi biết số tiền mừng không đủ để bù cho những chi phí làm đám cưới tại khách sạn hạng sang.
Trước đó, anh từng nói mình sẽ lo toàn bộ chi phí tổ chức cưới. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, anh đã yêu cầu tôi đưa toàn bộ của hồi môn để bù vào số tiền lỗ.
Vì mới cưới nên tôi cũng nhịn, bỏ qua chuyện đó. Suy cho cùng, anh cũng vì muốn cho tôi một đám cưới hoành tráng nên mới đầu tư như vậy.
Sau đó, vợ chồng tôi thuê một căn hộ chung cư ở gần công ty để đi làm cho tiện. Ngày còn độc thân, hai đứa chưa lo lắng nhiều về chuyện tiền bạc. Nhưng khi lấy nhau về, cuộc sống sinh hoạt chung có nhiều khoản phải chi tiêu nên tôi bắt đầu thấy hoang mang.
Cả hai đều không dựa dẫm vào bố mẹ được nữa nên từng bữa ăn, cọng hành, lọ nước mắm cũng phải tính toán sao cho phù hợp. Lương của anh và tôi cũng chỉ gọi là ổn định cuộc sống.
Hơn 1 năm sau, tôi sinh con. Cuộc sống khó khăn hơn vì phải lo bỉm sữa. Tôi dặn chồng ra ngoài hạn chế chi tiêu, tiết kiệm mấy khoản nhậu nhẹt.
Thái độ của tôi khiến anh khó chịu. Anh cho rằng tôi cấm đoán anh mấy chuyện vặt vãnh. Bởi tôi biết tính chồng, chỉ cần đi nhậu với bạn là anh sẽ móc tiền túi ra trả. Anh muốn thể hiện mình là người ga lăng, hào phóng..
Lần đó, tìm được hóa đơn ăn uống gần 2 triệu trong túi áo chồng rồi tra hỏi anh. Khi biết anh chi trả toàn bộ khoản đó, mặt tôi nóng bừng bừng. Hai vợ chồng cãi nhau một trận to.
Nhiều lần bạn bè hỏi vay tiền, dù không có nhưng anh vẫn làm như mình giàu lắm. Anh hứa hẹn sẽ cho bạn vay nhưng thực chất là đi vay người khác. Thế nhưng lúc vợ cần tiền sắm sửa cho con cái, một xu anh cũng không chịu vay hộ.
Hôm sinh nhật con, tôi chỉ muốn tổ chức trong nhà, ăn uống đơn giản để tiết kiệm. Nhưng anh kiên quyết bắt tôi ra nhà hàng, mời rất nhiều bạn bè đến. Tất nhiên ai cũng muốn con cái được vui nhưng phải tùy vào điều kiện gia đình.
Bữa ăn đó hết gần chục triệu làm tôi xót hết ruột gan. Nhưng tiền anh không chịu bỏ, bắt tôi lấy tiền tiết kiệm để trả. Anh muốn thể hiện với bạn bè mình là người chịu chơi, chịu chi.
Kinh tế không xông xênh, hàng tháng tôi bỏ mấy đồng tiết kiệm để lo ốm đau, bệnh tật. Nhưng cứ dư đồng nào là chồng lại lấy đi phục vụ việc… sĩ diện của anh hết.
Cách đây hai tháng, lớp đại học của anh tổ chức gặp mặt. Anh nói tôi đi cùng, tôi nhận lời. Nhưng hôm đó, tôi thấy anh mang về một chiếc xe sang và nói rằng mình đi thuê.
Tôi nóng mặt, định quay vào thì anh ngọt nhạt nịnh khiến tôi lại mủi lòng. Đến quán, ai cũng khen vợ chồng tôi đẹp đôi còn giàu có. Tiện được khen, anh “nổ” khiến tôi cũng phải cúi mặt xấu hổ.
Anh khoe mình ở nhà liền kề và có dịp sẽ mời bạn bè đến chơi. Không chỉ vậy, anh còn nói chiếc xe hơi là của anh và anh đang làm giám đốc ở một công ty lớn. Bạn bè nhờ việc này việc nọ, anh vui vẻ nhận lời không biết ngượng mồm. Nhìn thái độ của chồng, người làm vợ như tôi cũng không dám tin.
Tối đó, tôi hỏi chồng tại sao phải làm vậy thì anh thản nhiên đáp: “Bạn bè đại học của anh lâu năm không gặp, ‘chém gió’ một chút cũng không sao. Có gì mà em phải làm căng thế?”.
Anh khăng khăng, công việc của mình cần phải “chém” thì mới có kết quả. Biết là vậy nhưng tôi cảm thấy ái ngại thay cho chồng. Một người thích khoe mẽ, sống giả tạo, sĩ diện thì liệu có thực sự thành công? Nếu anh làm tốt thì bao năm qua đã không lương ba cọc ba đồng.
Và liệu rằng anh có nhận ra những kẻ khen anh, tâng bốc anh đều là những kẻ nịnh hót, lợi dụng anh.
Những ngày này tôi nghĩ nhiều về chuyện ly hôn. Người ngoài có thể nghĩ tôi quá đáng khi ly hôn vì lý do chồng sĩ diện. Nhưng chỉ có người ở trong cuộc mới hiểu được những ấm ức tôi phải chịu, mới hiểu được sự chán nản khi đối diện với người chồng nghèo lại còn hay khoe của.